Quê hương cực lạc – Hòa Thượng Tuyên Hóa
Vì sao lúc bình thường chúng ta cần phải niệm Phật? Lúc bình thường mình cần niệm Phật là để chuẩn bị cho lúc lâm chung. Tại sao không đợi đến lúc lâm chung rồi mới niệm? Bởi vì tập quán là thói quen tích lũy từ nhiều ngày, nhiều tháng. Nếu bình thường các vị không có tập quán niệm Phật thì lúc lâm chung sẽ không nhớ ra là mình cần niệm Phật, hoặc hoàn toàn không biết là mình cần niệm Phật. Do đó, lúc bình thường cần phải học cách niệm Phật, tu Pháp môn Tịnh-độ thì lúc lâm chung mình mới không kinh hoảng cuống cuồng, mới được bình an mà vãng sanh Cực-Lạc Thế-Giới.
Vì sao cần vãng sanh Cực-Lạc Thế-Giới? Là vì khi Đức Phật A-Di-Đà còn ở tại nhân địa, còn là vị Tỳ-kheo, Ngài đã từng phát 48 đại nguyện mà trong đó Ngài có nói rằng: “Sau khi tôi thành Phật rồi, nếu có bất cứ ai trong mười phương chúng sanh mà niệm ‘ A-Di-Đà Phật’–danh hiệu của tôi–thì tôi nhất định sẽ tiếp dẫn người đó tới thế giới của tôi, và tương lai người đó sẽ được thành Phật. Trong thế giới của tôi, mọi chúng sanh đều do hoa sen hoá sanh nên thân thể của họ thanh tịnh, vô nhiễm.
Đức Phật A-Di-Đà đã phát nguyện lớn như vậy, vì thế, tất cả chúng sanh đều nên tu Pháp môn niệm Phật. Đây là pháp môn rất hợp với căn cơ của mọi người, lại là một pháp môn rất dễ tu.
Trong Kinh còn dạy rằng: “Đời Mạt Pháp, một ức người tu hành hiếm có được một người đắc Đạo, duy có tu Pháp môn Niệm Phật là được độ thoát” Ý nói rằng một trăm triệu người tu hành mà chẳng có được một người đắc Đạo, chỉ có niệm Phật mới làm cho mình được vãng sanh Cực-Lạc Thế-Giới và do đó được độ thoát.
Ngay trong thời Mạt Pháp này, niệm Phật chính là một pháp môn tương ưng nhất đối với căn cơ của mọi người.